Tuyên bố của nghệ sĩ
Tôi không vẽ để kể chuyện. Tôi không định hình trước hình ảnh trước khi bắt đầu. Tác phẩm của tôi không xuất phát từ những ý tưởng cố định, mà từ một trạng thái hiện hữu - nơi sự im lặng, căng thẳng, trực giác và ký ức cùng tồn tại như dòng chảy.
Tôi bắt đầu với sự trống rỗng - không phải để lấp đầy nó, mà là để lắng nghe nó. Chất liệu - dù là sơn dầu, cát, vải bố, hay những vết nứt tự nhiên - không phải là một công cụ. Với tôi, nó là nhân vật chính. Mỗi cử chỉ trên bề mặt là một hành động hiện sinh: để cho chất liệu được hiện hữu, được kháng cự, được định nghĩa sự hiện diện của chính nó.
Tranh của tôi là kết quả của những cuộc đối thoại nhiều tầng lớp - giữa chuyển động và tĩnh lặng, thô ráp và mong manh, bản năng và kiềm chế, hữu hình và vô hình. Tôi không che giấu sự do dự, cũng không xóa nhòa dấu vết. Mỗi vết xước, mỗi khoảng trống, mỗi cặn màu đều là bằng chứng cho thấy tôi đã ở đó - một cách chân thực, không cần giải thích, không cần tìm kiếm sự xác nhận.
Nguồn cảm hứng của tôi đến từ nhiều hướng - triết học hiện sinh, thiền phương Đông, ký ức cá nhân, vô thức tập thể, nhịp điệu của thiên nhiên, và sự rạn nứt nội tâm. Tôi không chọn một con đường duy nhất - tôi để chúng giao thoa trên bức tranh. Mỗi tác phẩm là một điểm giao thoa - không phải để hòa hợp, mà là để va chạm và cùng tồn tại.
Tôi không yêu cầu người xem phải hiểu. Tôi chỉ hy vọng họ dừng lại và bước vào trạng thái giống như tôi đã từng: đứng trước vật chất như đứng trước một sinh vật sống - thở, rung động, im lặng và hiện diện không thể phủ nhận.
Khi hình ảnh không còn nữa, vật chất bắt đầu lên tiếng.