
Lời phát biểu của nghệ sĩ - Lê Hà
“Tôi không cố gắng kể một câu chuyện. Tôi đang lắng nghe một điều gì đó đang diễn ra.”
Tôi không bắt đầu bằng một hình ảnh cụ thể. Thường thì tôi không biết chính xác mình sẽ vẽ ở đâu. Tôi chỉ biết tay mình cần phải di chuyển, màu sắc cần phải được lan tỏa, và bề mặt cần được chạm vào.
Trong khi vẽ, có những khoảnh khắc tôi dừng lại - không phải để suy nghĩ, mà để quan sát xem vật liệu đang làm gì khi tôi ngừng can thiệp . Các lớp lắng xuống, các vết nứt hình thành, điều gì đó xảy ra ngoài tầm kiểm soát của tôi. Tôi chưa bao giờ chủ ý nghĩ về nó như "vật liệu tự bộc lộ", nhưng có lẽ tôi đã sống với chính quá trình đó mà không đặt tên cho nó.
Tôi không vẽ để diễn tả điều gì đó rõ ràng hay cụ thể. Tôi vẽ như một cách để duy trì trạng thái không lời - nơi trực giác dẫn lối, và mỗi dấu vết trở thành một phần của cuộc trò chuyện thầm lặng giữa tôi và chất liệu.
Đôi khi công việc trở nên căng thẳng. Những lúc khác, nó lắng xuống đến mức chẳng cần phải nói thêm gì nữa. Tôi không cố gắng giải thích những gì diễn ra trên bề mặt. Tôi để nó ở đó - chưa hoàn thành, chưa nói ra, nhưng là sự thật.

Trong khoảng trống trước ý nghĩa
Tôi không làm việc với những hình ảnh cố định—tôi làm việc với những trạng thái chưa được đặt tên. Thực hành của tôi bắt đầu từ bên trong, được dẫn dắt bởi cảm xúc và trực giác hơn là khái niệm. Hội họa là một không gian nơi những điều chưa định hình được phép xuất hiện. Mặc dù tôi sử dụng nhiều chất liệu khác nhau, tôi không bị ràng buộc bởi bất kỳ chất liệu nào. Việc lựa chọn chất liệu xuất phát từ cảm nhận, chứ không phải chiến lược. Tôi quan tâm đến những gì chuyển động từ bên trong: những cảm xúc chậm rãi, những năng lượng thô sơ, và những khoảng lặng mà hội họa có thể chứa đựng. Tôi không đặt mục tiêu hoàn thiện một hình ảnh. Tôi muốn tạo ra một không gian nơi điều gì đó có thể xuất hiện—trong sự mơ hồ, trong sự chờ đợi, trong đối thoại.

Sống với công việc
Tôi vẽ để lưu giữ những khoảnh khắc vô danh—những cảm giác chập chờn lúc xuất hiện lúc biến mất, những chuyển động tinh tế mà mắt thường không thể nắm bắt được. Tranh của tôi không cố gắng nói lên điều gì cụ thể—mà chúng mang đến một trạng thái tồn tại: tĩnh lặng, trôi dạt, hay sự chuyển dịch nhẹ nhàng của năng lượng. Tôi không giới hạn bản thân vào một chất liệu. Đôi khi tôi cần sự mềm mại của mực, đôi khi lại cần sức nặng của sơn hay một mép tranh rách. Tôi làm việc như thể đang lắng nghe—không phải đang áp đặt. Mỗi bức tranh là một cuộc đối thoại lặng lẽ giữa tôi và những gì chưa thành hình. Khi bạn sống cùng một bức tranh, bạn không chỉ nhìn thấy màu sắc và dấu vết. Bạn cảm nhận được một không gian—nơi một thứ gì đó vẫn còn thở, vẫn còn dang dở, và tiếp tục giữ một phần của bạn bên trong nó.